Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Chiều nay nghe tin anh LƯƠNG sắp về, lòng bỗng thấy vui lạ. Anh LƯƠNG là con của Bác Cơ và Bác Quan, ảnh đi làm xa nhà, 1 tháng mới có dịp ghé thăm nhà 1 lần. Lần nào gặp anh tôi cũng thấy vui, vì tôi với anh rất hợp nhau.
Ngày anh về, tôi vui lắm, nói cười tít mắt. Nhớ tháng tước anh đi, có dặn tháng này anh đi hơi lâu, mà đúng là lâu thật. Tôi mong anh về như trời hạn mong mưa. Tôi nhìn anh LƯƠNG lần này có vẻ gầy đi nhiều, nhìn anh thật xót xa trong lòng.
Tối 2 anh em ngồi trước hiên nhà, anh nằm võng hút thuốc…ánh mắt nhìn xa xăm.
– Thế…anh THƯỞNG không về chung với anh sao? – Tôi hỏi
Anh nhìn tôi thở dài và im lặng. Anh THƯỞNG là em anh LƯƠNG. Nhưng ít về hơn, có khi cả năm mới về 1 lần, cũng có năm không về.
– Dạo này bác NỢ hay nhắc a lắm, bác ấy trông anh suốt – tôi nói vu vơ
– Uh ! Anh biết rồi, a sẽ ghé thăm bác ấy – anh vừa nhả khỏi thuốc vừa trả lời, giọng nghèn nghẹn
– Còn cả chị NGÂN HÀNG xóm nữa, gớm anh nhé, làm gì mà để chị ấy bám theo anh cả năm trời thế? Cứ nhắc anh mãi thôi.
– Có lẽ a và chị ấy không có duyên, nên anh nói nếu k đợi được thì năm sau cắt đứt và đi lấy chồng đi – anh thở dài.
Tôi nghe anh nói, lòng bỗng chùng lại. Anh LƯƠNG và chị NGÂN HÀNG xóm quen nhau cũng cả năm nay rồi. Anh hay đi làm xa nên ngày nào chị ấy cũng hỏi thăm suốt.
– Anh về nhà mấy hôm rồi lại đi, kì này k ở lâu đc – anh nói
Tôi không trả lời..bất giác ngước nhìn xa xăm…ngoài trời tối đen như mực..!!
St: bạn đọc Võ Tòng Đánh Mèo post bài trên WebketoanFacebook
https://www.facebook.com/groups/webketoanface/permalink/644871058953696/
Note: Tựa đề do Webketoan đặt